[Dịch] Tiên Liêu

/

Chương 4: Ly Hồn (1)

Chương 4: Ly Hồn (1)

[Dịch] Tiên Liêu

Trung Nguyên Ngũ Bách

5.147 chữ

21-04-2025

Ông thấy Chu Thanh phá đề nhanh chóng, còn tưởng rằng lời lẽ trống rỗng. Không ngờ người ta câu đầu tiên đã phá giải rõ ràng chữ "hành tàng" trong đề, ngầm hợp với chữ "duy nhĩ" ở cuối đề. Trong mắt Lục Đề Học, lối phá đề này tuy không tính là kinh diễm, nhưng cũng không tìm ra được sai sót.

Huống chi trình độ khoa cử ở Giang Châu thực sự không cao, có thể thấy một bài văn bát cổ như vậy ở đám đồng sinh, lại càng hiếm có.

Lục Nhai nâng quyển thi xem đi xem lại, trong lòng sinh ra ý tiếc người tài, lại hỏi Chu Thanh một vài nội dung kinh nghĩa, phát hiện Chu Thanh tuy không thông thạo kinh nghĩa, nhưng lại có kiến giải riêng, chỉ là tuổi trẻ còn đơn thuần, không tránh khỏi có vài lời quá mức tự cho là đúng, nhưng điều này đặt trên người một đồng sinh, không phải là khuyết điểm.

Dù là lão học cứu khó tính đến đâu, đối với thiếu niên như vậy, cũng chỉ nói một câu trẻ người non dạ mà thôi.

Hơn nữa điều này cũng cho thấy, Chu Thanh không có danh sư chỉ dạy, vì vậy đối với kinh nghĩa không có sự học tập và lý giải có hệ thống, mới thỉnh thoảng thốt ra vài câu kỳ đàm quái luận.

Như vậy càng cho thấy đối phương là một nhân tài có thể đào tạo.

Huống chi thiếu niên mười mấy tuổi, giải thích sai kinh nghĩa là quá bình thường.

Đừng nói mười mấy tuổi, ngay cả những người bảy tám mươi tuổi giải thích sai kinh nghĩa cũng có rất nhiều.

Giải thích kinh nghĩa đúng hay không, còn phải xem thân phận, địa vị, danh tiếng.

Nhưng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, còn chưa đủ để Lục Nhai lập tức thu nhận làm đồ đệ, hơn nữa ông thu nhận đồ đệ, cũng không thể dùng danh nghĩa thu đồ.

Lục Nhai hỏi xong, trước tiên bảo Chu Thanh rời đi.

Tiếp đó lại hỏi mấy thí sinh nộp bài phía sau, trước đó cùng Chu Thanh trò chuyện, tuy kinh ngạc, nhưng còn chưa đến mức khiến Lục Nhai có thôi thúc mãnh liệt muốn thu đối phương làm đồ đệ.

Nhưng sau khi nói chuyện với mấy thí sinh phía sau, hình tượng Chu Thanh trong lòng ông càng thêm sâu sắc.

"Xuất loại bạt tụy!"

Lục Nhai trong lòng lại một lần nữa cho Chu Thanh đánh giá cực cao.

Đợi đến khi Vương Hải nộp bài, nhìn chữ viết như gà bới của đối phương.

Thật sự tức sôi gan.

Lục Nhai không khỏi đem Vương Hải và Chu Thanh so sánh, nhìn thế nào cũng cảm thấy Chu Thanh mới nên là vãn bối của Lục mỗ ta mới đúng.

Ông nghĩ rằng phế vật cũng có giá trị của phế vật, Vương Hải ngày thường giao du không ít bạn bè lêu lổng, cực kỳ giỏi giao tiếp. Ông sai lại viên tìm đến địa chỉ nhà Chu Thanh, nói với Vương Hải: "Ngươi đi làm quen với Chu Thanh, xem thử tư cách và tài học của hắn ra sao."

Vương Hải tự nhiên không dám phụ lòng dặn dò của cô phụ.

Vốn dĩ kế hoạch thi xong đi uống hoa tửu chỉ có thể tan thành bọt biển.

Bất quá nếu có thể thuyết phục Chu Thanh đi uống hoa tửu, cũng không phải là không được.

Hắn cũng không ngốc, thấy được Chu Thanh rất có tài học, mới được cô phụ coi trọng. Cô phụ đại khái là muốn thu người ta làm đệ tử, mới bảo hắn khảo sát nhân phẩm tài học của đối phương.

Trên thế giới này còn có nơi nào có thể khảo nghiệm nhân phẩm tài học hơn kỹ viện?

Khảo nghiệm, nhất định phải khảo nghiệm.

Lần này về nhà, còn có thể đường hoàng bảo mẫu thân thanh toán chi phí hoa tửu lần này.

Về phần không tìm phụ thân.

Cái mưu mẹo vặt kia của hắn, làm sao có thể giấu diếm được.

...

...

Chu Thanh vừa chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.

Thấy trong nhà có khách không mời mà đến.

Hắn đương nhiên nhớ rõ người này gọi Đề Học quan Lục Nhai là cô phụ, Chu Thanh liền đại khái đoán được ý đồ đến của đối phương.

Chỉ là...

"Vương huynh muốn mời ta đi kỹ viện uống rượu nghe hát?" Chu Thanh dù là hai đời làm người, cũng chưa thấy qua cách khảo sát người kỳ cục như vậy.

Nào có ai đem đi kỹ viện để khảo nghiệm người trẻ tuổi?

Người trẻ tuổi nào chịu nổi khảo nghiệm như vậy?

Nhưng Chu Thanh vẫn nghiêm lời từ chối.

"Vương huynh, rất xin lỗi, tiểu khả không thể đi."

"Bằng hữu, cái này có gì không thể đi? Đây chính là chuyện tao nhã. Ngươi ta vừa ra khỏi trường thi, tự nên say một trận, không say không về!"

Bằng hữu là cách xưng hô giữa tú tài.

Nếu là tú tài đối với đồng sinh, thì xưng là tiểu hữu.

Bất quá Vương Hải rất tự tin, hắn và Chu Thanh chẳng mấy chốc đều là tú tài, dùng trước xưng hô "bằng hữu" không có vấn đề gì.

Hắn nếu thi không đậu tú tài, đây là phụ lòng cô phụ!

Về phần Chu Thanh, càng không cần phải nói. Đều ở chỗ cô phụ lưu lại ấn tượng sâu sắc, còn có thể thi không trúng tú tài?

Khoa cử tuy rằng chế độ nghiêm cẩn, nhưng ở vòng Đạo thí này, Đề Học quan làm chủ khảo có quyền tự quyết rất lớn.

Đương nhiên, Lục Nhai là người thanh liêm chính trực, không thể "gian lận vì tình riêng", cho nên Vương Hải nếu viết không ra văn bát cổ, tuyệt đối sẽ không được trúng tuyển!

Chu Thanh chỉ vào linh vị của phụ mẫu, thở dài: "Vương huynh, còn mong huynh thông cảm, tiểu khả đang trong thời gian thủ hiếu."

Vương Hải không khỏi sững người.

Lý do này quả thực không thể bác bỏ, khiến cho tài ăn nói của hắn đều không có đất dụng võ.

Chỉ là cô phụ bảo hắn khảo sát nhân phẩm tài học của Chu Thanh, Vương Hải cũng không thể công cốc trở về. Hắn nảy ra một kế, chắp tay nói: "Nếu Chu bằng hữu phải thủ hiếu, Vương mỗ liền không làm phiền nữa, tạm biệt."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!